Vạt nắng đọng trên bờ thành cổ
mặt hồ gợn nhẹ gió lao xao
sen cuối hạ mãn khai vài cánh rụng
chiều nội thành khép kín âm hao.
Nỗi đợi có bào mòn trí nhớ
thì em vẫn ngày cũ khôn nguôi
những mùa hạ phượng cười rực rỡ
đôi mắt hôm nào, ơi đôi mắt có đuôi.
Cứ mỗi hạ ta lại về với Huế
hy vọng mong manh một buổi tình cờ
em xuất hiện như chuyện tình em đã kể
những chuyện tình quanh chiếc nón bài thơ.
Mùa hạ đến, mùa hạ đi, cứ thế
phượng nở, phượng tàn, em vẫn biệt tăm
dẫu đã biết là mò kim đáy bể
mà cớ sao chẳng thể cam tâm.
Mùa hạ Huế bỗng dưng buồn như thế
bởi vì em, em có biết hay không?
L N
Trích thi tập Trái Tim Người Biết Yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét