Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009
THƠ CAO THOẠI CHÂU
Tự lúc nào tất bật
tấm thân anh
Không phải vô tình anh biết về mình
Bé tí giữa dòng thời gian như con chỉ rối
Khi gặp tình yêu không biết đầu hay cuối
Và hình như cũng không khác chi nhau
Cá của sông và chim của trời cao
Anh bắt được những con nào đi lạc
Tiếng chúng kêu anh không hiểu hết
Những lời buồn thường chẳng ai nghe
Anh sinh ra lúc nào cũng vội
Hối hả ra đi hối hả quay về
Như chiếc xe về trong đêm khuya
Rất mệt mỏi đi nhanh vào bến
Xe có chiếc còi, tim anh còn đốm lửa
Khi tỏ khi mờ những vị thần hoang
Những vị thần bị thời gian truất phế
Chỉ còn lại đây chiếc bóng trên tường
Anh là một tình nhân hoang đúng nghĩa
Tất bật thương yêu, tất bật chia lìa
Tất bật buồn, cả khi không cũng tất bật
Tự biết mình, thanh thản nữa làm chi
Một lúc nào anh tự biết về anh
Đất với trời không tìm ra nhau nữa
Và khô cứng em biến dần thành đá
Mặc sức buồn không biết đến bao năm
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét