ĐẾN VỚI MỌI NGƯỜI
Thứ Tư, 31 tháng 12, 2008
Thứ Hai, 29 tháng 12, 2008
CHUYỆN ĐẦU TUẦN -NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM THẾ GIỚI NHIỀU BẤT ỔN
Tiếng chuông đêm Chúa Giáng sinh vẫn còn vang vọng thì cuộc tàn sát ngay trên thánh địa cũa Chúa đươc tiến hành một cách lạnh lùng và dã man.Chúa đóng đinh để làm gì khi con chiên của Chúa đang tàn sát lẫn nhau.Ơn Chúa lòng lành!
Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008
Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2008
VẪN CÒN GIÁNG SINH
Cao Thoại Châu
Vọng ngôn đêm Noel
Em loay hoay tìm diêm nhóm lửa
cho tôi giáng sinh vào giữa đời em
mang chân dung của Chúa hài đồng
tôi chọn em làm cây thập tự
Đêm của ngàn năm không ráo lệ
dài hơn tất cả mọi đêm dài
những chuyện tình kể mãi không vơi
có mặt trời soi trên băng giá
Lang thang trong đêm dài thống khổ
nhân loại tật nguyền kiếm chỗ dung thân
bàn tay nào nổi những đường vân
để cuộc đời chỉ toàn mộng ảo
Chúa giáng sinh đi tìm bất tử
tôi tìm em, hình ảnh một con người
em đã xây thành đá trong tôi
niềm hoan lạc và sầu chất ngất
Đoản khúc Noel vật vờ chập choạng
cả loài người hốt hoảng kiếm chân dung
vội vã con tàu rã ra từng mảnh l
là hết đường về lại bên em
Từ đấy chúng ta chia lìa đôi ngả
tôi trốn trong tôi thành con gấu ngủ đông
tôi hát lên đoản khúc giáng sinh buồn
em có thấy lời tôi không thành tiếng
Chúa đã chết được loài người phong thánh
tôi sợ tôi quên tiếng loài người
khi cựa mình thức dậy trong tôi
nhân loại tật nguyền bỏ đi hết cả
Đêm Noel bập bùng ánh lửa
tôi dìu tôi trong tiếng phúc âm buồn
kẻ tật nguyền đi kiếm chân dung
một nửa tôi ở trong em xa lạ
1992
Hoàng Lộc
mùa giáng sinh thứ ba
khi ở tháng mười hai - biết mình đã qua thêm mười hai tháng nhớ
mùa giáng sinh năm nào từng nến trắng đêm xanh ?
Chúa đã lớn khôn sao ta hoài nắng gió
em nhận - dẫu khôn cùng - những khắc khoải tình anh
anh sống vốn lông bông như thằng ngoại đạo
nghĩ giáo điều, kinh điển ấy : trò chơi !
nghĩ nhánh cây hung chim chừa, chẳng đậu
chẳng lẽ trần gian ni lại có mặt Chúa Trời !
từ được yêu em - lắm điều khó tin mà có thật
như đêm ba mươi có thể có trăng rằm
như cuối đời anh chợt đen từng ngọn tóc
hạnh phúc tuyệt vời là khốn khó trần thân
hạnh phúc ngọt ngào của trái tình đắng chát
như môi em khép mỗi nụ hôn đành ?
dẫu là thiên thần, vẫn có những thiên thần vô phúc
em - ta khổ nhiều rồi - sao còn bị đóng đinh ?
mùa giáng sinh thứ ba - anh thành cao đồ của Chúa
tình yêu của Người : tình yêu của em cho
ta có thêm nến hồng, thêm ánh lửa
em sợ gì đêm đông - ngọn bấc ấy mơ hồ !
Chuyện Lạ Về Giáng Sinh
trong lòng anh - Chúa đã giáng sinh rồi
đã mấy tháng, từ trước ngày tháng chạp
những sự lạ - nếu em còn tin được
mời em về thăm Chúa-giữa-lòng-anh !
chuyện, việc - nhiều khi nhan nhản đời quanh
mà mới nghe qua, người ta bảo lạ
như việc Chúa ra đời trong hốc đá
giữa những người chăn và những con cừu…
đừng cho cừu và Chúa phải khác nhau
Chúa của trời - còn cừu kia của đất
hãy mặc cái thanh được gần cái tục
thì chuyện đời chẳng lạ lắm đâu em !
như đời anh rách nát, đó em xem
chừng ấy năm qua mưa dầm nắng dải
càng che dấu càng lòi thêm tệ hại
ấy mà nơi Chúa chọn để ra đời !
có lẽ tình yêu quen cửa nhà trời
ở đó không so bì, đắn đo, tính toán
như gió lành, hương hoa và ánh sáng
Chúa cho mọi người - có kén chọn gì đâu?
mời em về thăm Chúa thử ra sao
qua mấy tháng, kể Chúa tròn trĩnh lắm
nghĩ Đức Mẹ ghé lòng anh quá chậm
sinh trước vài năm, chắc Chúa lớn khôn rồi!
em hãy về ngó Chúa để tin, vui
dẫu đã nghìn lần ngó trên tượng, vẽ
em chớ giật mình : Chúa đâu lạ thế
sao mặt mày cứ giống hệt tình anh !
gửi:nguyễn thi tình (phú cam-huế)
Thèm cái lạnh lên đất nhiệt đới
giữa mùa đông
khoát vai người tình thơm áo mới
chờ tuyết rải vai khô
xuống hình hài vô nhiễm
Ước một bầu trời tuyết trắng
giữa tuyến đường ngược xuôi
đêm chật ních cá hộp
Sàigòn đổ mồ hôi xe nghẹt thở
Mơ làm tình si mê
nhét nụ hôn bẽn lẽn
lên cành nhánh phố phường
rực một mùa lêu bêu
Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008
TRANG VĂN NGÀY CŨ - NHƯỜNG ĐẤT CHO CALISTO VÀ ĐỘI TUYỂN BÓNG ĐÁ VIỆT NAM
Cám ơn,cám ơn Calisto.
Đêm kỳ diệu của tuyển VN
Sau chiến thắng 1-0 trước Singapore ở trận lượt về bán kết, đêm Noel 24-12 tuyển VN tiếp tục viết câu chuyện hào hùng tại AFF Suzuki Cup 2008 bằng việc hạ đội chủ nhà Thái Lan 2-1 trong trận lượt đi chung kết ngay trên sân khách Rajamangala.
Trước khi bóng lăn, ngay cả những chuyên gia lạc quan nhất cũng chỉ có thể tiên đoán giỏi lắm là tuyển VN tìm được kết quả hòa. Không thể nghĩ xa hơn một trận hòa vì chúng ta phải chơi trên “chảo lửa” Rajamangala có sức chứa 60.000 khán giả và phải chơi trong thế thua đối phương về nhiều mặt. Đã vậy thành tích quá khứ gần như ủng hộ tuyệt đối người Thái. Vậy mà các học trò của HLV Calisto đã làm nên điều thần kỳ trên đất Thái là hạ đội chủ nhà 2-1 sau khi dẫn trước 2-0 trong hiệp một. Có thể nói ngay cả nằm mơ, những con tim yêu VN cũng không thể mơ kết quả này.
Vũ Phong ăn mừng bàn thắng mở tỉ số - Ảnh: N.K.
Giới chuyên môn đưa ra rất nhiều lý giải về chiến thắng tuyệt vời trên đất Thái. Đó là chiến thuật phòng thủ phản công hợp lý cộng với thành công trong việc bắt chết tiền vệ Thonglao (7) - nhạc trưởng của tuyển Thái - hay lối chơi bóng ngắn nhuần nhuyễn và cả với may mắn khi trọng tài không công nhận pha ghi bàn hợp lệ của tiền đạo Dangda (10) phút 79...
Nhưng theo chúng tôi, điều cần nói nhất là sự trưởng thành và lối chơi bóng ngày càng chững chạc của các cầu thủ VN. Có vẻ như trận thắng Singapore ở bán kết lượt về đã tiếp thêm sức mạnh niềm tin cho đội bóng. Trái với những lần gặp gỡ rụt rè, e sợ khi chống chọi với Thái Lan trước đó, lần gặp gỡ này các chàng trai VN đã tự tin hơn hẳn. Họ tự tin cầm bóng, phòng thủ một cách chủ động và triển khai tấn công mạch lạc khi có cơ hội.
Niềm vui của Công Vinh sau khi ghi bàn thắng nâng tỉ số lên 2-0 - Ảnh: N.K.
Và từ đây, hai bàn thắng của tuyển VN xuất phát từ sự tự tin cao độ của các tuyển thủ. Phút 41, Tấn Tài có bóng bên cánh trái. Anh thực hiện quả tạt vừa tầm vào giữa khu cấm địa cho Vũ Phong chạy cắt mặt đánh đầu chéo góc hạ thủ thành Kosin trong sự ngỡ ngàng của cả hàng thủ Thái Lan. Một bàn thắng đẳng cấp, đẹp như mơ và chính xác tột độ.
Bàn thắng thứ hai cũng chứng minh sự tự tin của các tuyển thủ VN. Trong một tình huống tranh chấp bóng ở giữa sân với một cầu thủ Thái cao to hơn hẳn, Tấn Tài đã bật cao hơn để đưa bóng đi theo hướng Việt Thắng đang thoát xuống. Khi đối diện một mình một bóng với thủ môn Kosin, Việt Thắng đã chuyền ngang cho Công Vinh lao tới dứt điểm vào lưới trống.
Đêm qua, Hồng Sơn cũng đã chứng minh là một thủ lĩnh tuyệt vời ở hàng phòng ngự. Khán giả VN chắc hẳn ai cũng nhớ pha bắt bóng hụt của Hồng Sơn dẫn tới bàn thắng của Suchao trong trận mở màn thua Thái Lan 0-2. Nhưng tại Rajamangala, Hồng Sơn hoàn toàn “lột xác”. Anh ra vào hợp lý, bắt bóng chắc chắn và thực hiện vô số pha cứu thua cho đội nhà. Nếu không có những lần phản xạ nhanh nhẹn của Hồng Sơn, lưới đội VN đã rung lên không dưới hai lần.
Hai trận đấu với Singapore và Thái Lan, tuyển VN đã thể hiện một lối chơi bản lĩnh. Đó là cơ sở để người hâm mộ hi vọng các chàng trai của HLV Calisto có nhiều cơ hội chạm tay lần đầu tiên vào chiếc cúp vô địch Đông Nam Á dù trước mặt họ vẫn còn trận lượt về đầy khó khăn tại Mỹ Đình...
DUY BÌNH
HLV Dương Ngọc Hùng Bình luận:
Công đầu thuộc về HLV Calisto
Tôi khẳng định HLV Calisto đã “quái” hơn HLV Peter Reid (Thái Lan) ở trận đấu này khi ông áp đặt trận đấu bằng lối chơi quyết liệt từ giữa sân. Và khi khóa được khu trung tuyến thì các tiền vệ Thái Lan không phát động được những đợt tấn công nguy hiểm thường thấy từ giữa sân.
Minh Châu (5) đã chơi trận cầu rất hay -Ảnh N K
Và đây là một dẫn chứng. Trong suốt trận đấu, “nhạc trưởng” Thonglao của Thái Lan gần như không kiến tạo được những đường chuyền nguy hiểm như anh từng thực hiện trong các trận đấu trước đó. Người góp công lớn trong việc vô hiệu hóa Thonglao chính là tiền vệ Minh Châu. Dù không đeo sát nhưng mỗi khi Thonglao có bóng, Minh Châu đã xuất hiện bên cạnh. Do quá hiểu lối đá quyết liệt của Minh Châu nên Thonglao phải vội vã chuyền bóng. Và điều này đã dẫn đến những quả chuyền không hiệu quả của Thonglao.
Ở trận đấu này, khu trung tuyến của đội tuyển VN làm việc rất tốt trong việc thu hồi bóng. Tấn Tài ở trận này chơi phòng ngự rất hay khi thường “bó” vào giữa để chia lửa cho hai tiền vệ trung tâm là Tài Em và Minh Châu. Tấn Tài cũng là người có công lớn trong cả hai bàn thắng với quả tạt chuẩn xác cho Vũ Phong ghi bàn và một pha tranh chấp không khoan nhượng từ giữa sân để tạo điều kiện cho Việt Thắng thoát đi trước khi tạt ngang cho Công Vinh ghi bàn.
Với tôi, bàn thắng của Công Vinh là bàn thắng đầy sự tinh tế và mang đậm dấu ấn đồng đội. Dù có cơ hội xỉa bóng qua hai chân thủ môn Kosin hoặc gạt bóng rồi dứt điểm nhưng Việt Thắng đã chọn sự an toàn và tính hiệu quả cao nhất khi đặt bóng trước khung thành trống cho Công Vinh dứt điểm.
Và cuối cùng là những pha bóng chói sáng xuất thần của thủ môn Dương Hồng Sơn. Cậu ấy xứng đáng được gọi là người hùng. Một người hùng thật sự, góp công lớn trong chiến thắng hào hùng này. Nếu như không có sự phản xạ tuyệt vời của Hồng Sơn ở phút 14 sau quả đánh đầu của Susomkit (17), không ai dám chắc sau đó tuyển VN sẽ có hai bàn thắng đẹp...
Trong những khoảnh khắc xuất thần của Hồng Sơn, thần may mắn đã có mặt khi đẩy bóng bật xà ngang. Nhưng phản xạ nhạy bén, biết làm chủ khu vực 16,50m của Hồng Sơn đã truyền thêm sức mạnh đến các đồng đội. Và cũng chính Hồng Sơn đã thật sự làm nản lòng các cầu thủ chủ nhà.
Trở lại với pha bóng có thể nâng tỉ số lên 3-0 cho tuyển VN ở phút 54. Theo tôi, thật khó để trách Tài Em trong pha bóng đối mặt với Kosin. Ở một góc sút quá hẹp và rất khó tạt bóng ngang mặt thành cho Việt Thắng, Tài Em buộc phải chọn phương án dứt điểm. Tiếc là cú sút của anh không đủ hiểm để hạ thủ môn Kosin.
Với tôi, đây là một trận thắng đẹp của tuyển VN cả về thế trận lẫn tận dụng tình huống.
SĨ HUYÊN lược ghi
Hồng Sơn - cầu thủ số 1 của trận đấu
Màn thi đấu xuất sắc của Hồng Sơn, Minh Châu cùng cách sắp xếp đội hình hợp lý của HLV Calisto là những điều được chuyên gia Steve Darby, trợ lý của HLV tuyển Thái Lan Peter Reid, nhận định về tuyển VN sau chiến thắng 2-1 trước Thái Lan.
Thủ môn Hồng Sơn - người đã làm nản lòng các chân sút Thái Lan - Ảnh: N.K.
Tôi nghĩ VN đã chơi quá tuyệt vời! Cầu thủ số 5 (Minh Châu) hoàn toàn bắt chết được nhạc trưởng Thonglao của chúng tôi trong suốt trận đấu. Còn Công Vinh không chỉ cơ động trên khắp mặt sân, anh còn có những đường phản công rất nguy hiểm.
Đồng thời tuyển VN đã phòng thủ quá xuất sắc. Thủ môn Hồng Sơn đã có hai pha cứu thua quá ngoạn mục và mang đẳng cấp thế giới. Đây là trận đấu hay và không có chuyện một chiến thắng bị cướp mất mà thực tế hai đội đều dồn hết sức mình cho trận đấu. Đội tuyển của các bạn đã chơi quá tốt và người hâm mộ VN có thể tự hào về màn trình diễn của họ.
Về nguyên nhân thua trận của Thái Lan, tôi nghĩ đầu tiên chính là sự xuất sắc của thủ môn Hồng Sơn. Kế đến là việc chúng tôi bỏ lỡ một số cơ hội. Cách đội tuyển VN tổ chức đội hình cũng giúp đội tuyển giữ được cự ly và tạo tâm lý bình tĩnh trong việc cầm bóng và tổ chức triển khai lối chơi của mình. Ở tuyến giữa, Tài Em chơi tốt nhưng chính Minh Châu là người đã hoàn toàn chặn đứng sự bùng nổ của Thonglao. Minh Châu tỏ ra rất chuyên nghiệp trong vai trò đánh chặn - một vai trò rất quan trọng của trận đấu.
Về phía đội Thái Lan có thể thấy sự trở lại của Sutee là rất quan trọng. Anh ta đã chơi rất tốt và gây khó khăn cho hàng phòng ngự của VN. Tuy vậy, sự thiếu vắng của Suchao bên cánh đã khiến sức mạnh tấn công của Thái Lan giảm đi rất nhiều. Tôi hi vọng tình hình sẽ cải thiện khi Thái Lan đến sân Mỹ Đình với sự trở lại của Suchao.
Nếu phải chọn cầu thủ hay nhất trận đấu thì tôi sẽ chọn Hồng Sơn với những pha cứu thua ngoạn mục cho tuyển VN. Với tôi, đây là trận đấu mà hai bên đá sòng phẳng với nhau. Tuyển VN không hề dùng thủ đoạn hay tiểu xảo gì trong thi đấu. Ngay cả khi đã dẫn bàn họ cũng không câu giờ, đá xấu hay lăn ra ăn vạ. Tóm lại, đây là trận đấu rất công bằng.
Về cơ hội cho đội Thái Lan khi trở lại sân Mỹ Đình, tôi nghĩ đó sẽ là trận đấu rất khó. Chúng tôi buộc phải tấn công và hi vọng vào những điều tốt nhất có thể đạt được. Dù rất khó dự đoán kết quả cuối cùng nhưng tôi vẫn hi vọng vào chiến thắng.
Như tôi nói thì cảm giác của tôi rất mâu thuẫn. Tuyển VN thắng thì vợ tôi sẽ vui nhưng giờ thì tài khoản của tôi ở ngân hàng bắt đầu bị... đe dọa.
THANH TUẤN ghi
Tưng bừng mừng chiến thắng
Hệ thống giao thông trên các con phố trung tâm ở Hà Nội đã bị tê liệt bởi dòng người xuống đường mừng chiến thắng sau khi trận đấu kết thúc chừng 30 phút. Mặc dù thời tiết ngoài trời chỉ trên dưới 10OC, nhưng sức nóng của hàng vạn con người trên đường đã đẩy lùi cái giá lạnh của đêm Giáng sinh. Người hâm mộ mừng chiến thắng trên đường phố Q.1, TP.HCM - Ảnh: HOÀNG THẠCH VÂN
Hàng vạn con người cùng đồng thanh hô vang: “VN vô địch”. Họ hát vang bài ca Như có Bác trong ngày vui đại thắng. Dọc các con phố nối ra Nhà thờ lớn: Phủ Doãn, Hàng Trống... đã bị phong tỏa chỉ cho người đi bộ qua lại. Và đi bộ là cách duy nhất người Hà Nội có thể làm khi đổ ra đường ăn mừng chiến thắng vào đêm qua.
Trong khi đó, đường phố TP.HCM tối 24-12 chật như nêm. Khắp các ngả đường Trần Hưng Đạo, Hai Bà Trưng, Nam Kỳ Khởi Nghĩa... người hâm mộ chen nhau đổ về trung tâm TP. Tiếng chập chõa, tiếng hô vang: “VN tuyệt vời, ông già Noel Calisto”... khiến du khách nước ngoài không khỏi ngạc nhiên.
Anh David Steven - một du khách người Úc đến TP.HCM du lịch - chứng kiến cảnh này liên tục giơ máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc cuồng nhiệt của CĐV VN, chốc chốc lại tháp tùng cùng đoàn CĐV VN hô vang: “VN vô địch, VN vô địch”. Tâm sự với chúng tôi, hầu hết du khách nước ngoài đều khá ngạc nhiên trước tinh thần yêu thể thao cuồng nhiệt của các CĐV VN.
Trong khi đó, tại khoa nội 3 Bệnh viện Ung bướu, đêm Giáng sinh nóng bỏng hơn thường ngày khi nhiều bệnh nhi và phụ huynh đã tập trung tại hành lang để theo dõi trận chung kết VN - Thái Lan. Đặc biệt, các bệnh nhi còn chuẩn bị cờ đỏ sao vàng để cổ vũ cho các tuyển thủ VN.
Không khí cao trào hẳn lên khi ở phút 41 Vũ Phong mở tỉ số và hai phút sau đó là bàn thắng của Công Vinh. Những tiếng hô lạc giọng của bệnh nhi khiến bác sĩ trưởng khoa phải chạy lên vì sợ các bệnh nhi xúc động ảnh hưởng tới sức khỏe. Một vị khách bất ngờ, anh Nguyễn Công Thành (Hóc Môn) đọc báo và được biết các bệnh nhi rất mê coi đá bóng nên đã đến xem. Anh nói: “Thật sự tôi rất bất ngờ, bởi tôi nghĩ không khí trong bệnh viện thường ủ ê chứ không ngờ các em lại lạc quan như vậy”.
Anh Văn Thạch, phụ huynh em Thùy Linh (phòng 5), tâm sự: “Thật sự lúc đầu tôi cũng không dám chắc VN thắng. Nhưng cho đến giờ phút này tôi tin VN sẽ vô địch”. Phụ huynh Quốc Chấn mang cả thau để gõ thay trống, nói trong sung sướng: “Quá tuyệt vời, các cầu thủ VN rất xuất sắc, đặc biệt là thủ môn Hồng Sơn đã hóa giải được quả phạt nguy hiểm của Thái Lan”.
M.TR. - X.DỊU - K.X.
Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008
BÌNH AN DƯỚI THẾ CHO NGƯỜI THIỆN TÂM
VINH DANH CHÚA Ở TRÊN TRỜI
BÌNH AN DƯỚI THẾ CHO NGƯỜI THIỆN TÂM
************************************************ ********
THƠ MỪNG GIÁNG SINH
VŨ TRỌNG QUANG - NGUYỄN MIÊN THẢO
*********************************************************
TẶNG MARIA QUÍ MÙA GIÁNG SINH
Tay làm dấu thánh chưa quen
theo em nói tiếng a-men ngượng ngùng
xin tạ ơn xin tạ ơn
đấng thiêng liêng với tiếng chuông nhà thờ
cầu kinh dài chủ nhật chờ
cho em xuống thế nối bờ lứa đôi
Tạ ơn đôi mắt mưa rơi
cho anh ướt sũng suốt thời bên nhau
cho anh xanh đến bạc đầu
mai sau còn ẩn một màu thời gian
Tạ ơn hẻm nhỏ đêm đêm
mờ mờ che bước chân em vội vàng
mờ mờ che dấu anh sang
cầu hôn, dưới lưỡi liềm trăng ngỏ lời
Tạ ơn sóng gió qua rồi
thánh ca nhè nhẹ cõi người bình an
giáng sinh tỏa ánh thiều quang
nắm tay đi suốt nắng vàng trăm năm.
(1973 )
Vũ Trọng Quang
CHÀNG VÀ NÀNG
Chàng đứng dang hai tay dài
nối hai chân trời tím
hai chân trời của chàng và nàng
nàng ngỡ chàng là cây thánh giá
bỗng quỳ xuống xin lời cứu rỗi
yêu anh yêu anh
chàng lặp lại không một chút đắn đo
yêu em yêu em
và hai người chìm vào một cơn bão mật
(1966)
Nguyễn Miên Thảo
Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008
CHUYỆN ĐẦU TUẦN - XIN CHÀO VÀ CÁM ƠN CALISTO
Tuyệt vời !
Tuyệt vời! Chỉ có thể nói là tuyệt vời khi nghĩ về những người Việt Nam trên SVĐ QG Singapore vào tối qua. Họ đã trở thành chỗ dựa cho các tuyển thủ. Họ là biểu trưng sinh động cho tình yêu và khát khao chiến thắng đến bỏng cháy của chúng ta, những người Việt Nam không bao giờ chấp nhận đầu hàng số phận. Họ là niềm tự hào của BĐVN với bạn bè khu vực. Và không nơi đâu ở ĐNA, người dân lại dành tình cảm mãnh liệt cho bóng đá như Việt Nam. Với chúng ta, bóng đá là một phần của Tổ quốc!
Đêm qua, HLV Calisto như trẻ lại vài chục tuổi, ông chạy thật nhanh về khán đài khi trọng tài nổi còi kết thúc trận đấu. Theo chân nhà cầm quân người Bồ Đào Nha là các tuyển thủ. Họ hướng về khán đài để nói lời cảm ơn đến cả nghìn con người đã thay mặt hàng chục triệu CĐV Việt Nam sát cánh cùng ĐTVN ở mọi trận địa. Và hôm qua, dù trùng màu áo với CĐV đội chủ nhà nhưng sắc đỏ, sự kiêu hãnh Việt Nam không thể lẫn trên khán đài. Họ đã chiến đấu để không trở thành nhỏ bé trước hàng chục ngàn CĐV chủ nhà, và rồi, từ khán đài, người Việt Nam đã thắp lửa cho các tuyển thủ.
Qua 5 trận đã đấu, ĐTVN là đội bóng duy nhất có khán giả song hành trên mọi nẻo đường. Tình yêu bóng đá, lòng tự tôn dân tộc ở mỗi CĐV là bất diệt. Nên nhớ rằng, đường đến Phuket xa xôi, đất Singapore thật dữ, nhưng tất cả khó khăn, thách thức không làm nản lòng, không đánh bại ý chí của những người yêu bóng đá Việt Nam. Hơn ai hết, ĐTVN xứng đáng là người chiến thắng, bởi họ có điều mà không đội bóng nào có, đó là lòng tin và tình yêu từ NHM. Ở Việt Nam, bóng đá không bao giờ chết. Trong bóng đá, người Việt Nam thể hiện tình yêu Tổ quốc và khát vọng vươn lên. Và đó là lý do khiến người Việt Nam luôn sục sôi trong mọi giải đấu.
Đêm qua, những đồng bào của chúng ta ở Singapore không thể ngủ. Họ không muốn chợp mắt bởi muốn kéo dài thêm những giây phút ngất ngây vì hương vị chiến thắng. Bốn biển một nhà, không phân biệt già - trẻ, gái - trai, Bắc - Nam, tất cả cùng cháy lên niềm tự hào về hai tiếng Việt Nam.
Hà Nội đã xuống đường. TPHCM có một đêm không ngủ. Lâu lắm rồi người Việt Nam mới được xuống đường vì ĐTVN. Cả dải đất hình chữ S đang tự hào về những gì thày trò HLV Calisto đã làm được. Chiến thắng của ĐTVN có ý nghĩa hơn bởi các cầu thủ được sinh ra ở một đất nước mà bóng đá là cuộc sống. Chiến thắng đó là thành quả của cả một đất nước luôn dành cho các cầu thủ tất cả niềm tin yêu và sự toan lo. Và nói như Chủ tịch VFF Nguyễn Trọng Hỷ vào đêm qua, “những người làm bóng đá Việt Nam hạnh phúc bởi bên cạnh mình là cả một dân tộc luôn dành trọn tình cảm cho ĐTVN”. Chúng ta đoàn kết để vượt khó, để khẳng định niềm tự hào Việt Nam. Sức mạnh của tình yêu sẽ là ngọn gió đưa cánh diều ĐTVN bay cao bay xa.
Khắc Sơn (Theo Tuổi trẻ Online)
Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008
HUẾ - SÀIGÒN
THƠ SÀI GÒN - HUỀ
1 30
Bài thơ anh viết nửa đêm
Bao nhiêu vàng lạnh tình em kiếp nào
Cuộc đời là giấc chiêm bao
Sau xưa giữ mãi ngọt ngào đêm nay
2 31
Có phải không
một vừng mây ấm
phủ đời em đêm giá băng
Có phải không
một làn sương mềm mại
đậu nhẹ nhàng len lén trái tim côi
Anh
lòng em thổn thức
một dấu môi phai giữa tâm hồn
Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008
TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 5
* NMT: Anh Cao Thoại Châu ơi, rượu ngon vài ly đủ thấm, câu ví von của anh làm tôi trả lời lạc đề. Số là sau năm 1975 tôi tạm cất bút – lý do sẽ nói ở phần sau – có một hôm nổi hứng lấy bút làm một bài thơ tứ tuyệt, lâu lâu đem ra đọc… một mình. Đầu thập niên 1990,tôi trở lại Sài Gòn, vợ chồng tôi sinh nhai bằng cách mở quán cà phê vỉa hè ở đường Sương Nguyệt Anh. Một hôm trong bữa nhậu, một người bạn bèn đọc thơ tình của Cao Thoại Châu, bài thơ có câu: "Ta đội nón đi mời em uống rượu”. Và bài thơ tứ tuyệt của tôi bắt đầu bằng câu thơ đó không sai một chữ. Nói liền kẻo CTC hồi hộp, bài thơ CTC xuất hiện trên một tạp chí văn hoc ở miền Nam trước 1975. Chuyện không ai biết kể ra mới sướng. May mà bài thơ tôi không đăng báo hỉ? Không thì có thêm một công án “đạo” thơ nữa cũng vui. Yêu thơ tình của bạn (dù lúc đó đã quen nhưng chưa gặp) nhập tâm mà tưởng thơ mình, thì anh biết tôi chọn “khúc” nào trong “3 khúc”. Đang trả lời câu hỏi “hóc búa” của anh thì thơ tới, thôi thì chép ra tặng anh luôn:
*CTC: Hồi ấy đói quá tôi hay uống chùa ở quán cóc của vợ chồng anh. Trong bài thơ anh làm năm 1966 có hình ảnh những đứa bé làm đám ma cho… viên đạn cối “Có những bổi chiều / người mẹ thấy lũ trẻ đưa đám một viên đạn moóc-chê đã hư/Những đứa trẻ theo sau khóc mùi mẫn”. Đó là những hình ảnh thực mà anh bắt được? Anh có nghĩ trẻ con thuở ấy lớn hơn chúng ta cùng thuở? Một trong những hình ảnh đẹp nhất thuở đó, tôi nghĩ thế.
*NMT: Hè năm 1966 từ Saigon về lại Huế, tôi đi thăm người bác ruột ở Cầu Hai, dưới chân núi Bạch Mã. Ban đêm ở đây không dám lên đèn, tôi đã viết bài thơ “Cuối Cùng Của Ngày” tại đây. Hình ảnh bọn trẻ chơi trò đưa đám viên đạn cối trong bài thơ là có thật. Đó là trò chơi của tuổi thơ sáng tạo trong chiến tranh ở một vùng quê mà sống - chết chỉ là gang tấc, cái chết rình rập khắp nơi. Tôi cũng như anh, và bạn bè của chúng ta nữa đã sống một thời kỳ phong phú như vậy. Nhiều lúc tôi tự hỏi sao mình lại còn sống đến bây giờ. Hãy chôn những tội ác chiến tranh vào quá khứ như trò chơi chôn viên đạn cối của tuổi thơ Việt Nam thuở ấy. Nói về chiến tranh tôi chợt nhớ mấy câu thơ của Cao Tần mà tôi tâm đắc:
Phản động gì cũng chỉ sống trăm năm
Bồ bịch hết không đứa nào là ngụy
Thắng vinh quang mà bại cũng anh hùng .
*NMT: Già sao đặng, tôi còn nhớ anh đã từng tuyên bố tuổi tác có thể làm ta chết đi nhưng không bao giờ làm ta già nua mà. Trái tim sinh học của tôi mổ xong chẳng ảnh hưởng gì trái tim làm thơ cả, lại còn muốn thất tình để làm thơ vì thấy các ông (Cao Thoại Châu,Hoàng Lộc,Phạm Cao Hoàng) làm thơ… thất tình hay quá. Ví dụ tôi mới viết bài thơ thất tình mới toanh, gửi đến các sư huynh mấy câu đọc chơi:"Từ ngày em bỏ ra đi/Câu thơ cũng úa huống gì là ta/Trái tim chết rất thật thà/Tự nhiên sống lại vẫn là nỗi đau/Từ ngày hai đứa xa nhau/Ta tình nguyện đứng phía sau cuộc tình".
Bài thơ viết ở bệnh viện đúng là sám hối đấy. Sám hối với ai thì xin anh hiểu cho không nói ra được,chỉ biết “người ấy ” là người tôi yêu quí nhất, được chưa?
*CTC: Chưa được, anh yêu kiểu "du kich chiến" à, mần răng lại tội nghiệp thế? “40 năm ở SG” nghe buồn mà vẫn hào sảng , Kim Tuấn khi còn sống in carte de visite là “Phó thường dân Nam Bộ”, carte của anh in thế nào? Lúc nào anh buồn nhất và bài thơ nào ưng ý nhất trong bốn chục lần dâu bể ấy? Tôi có thể nghe vì sao?
* NMT: Bốn mươi năm ở Sài Gòn, lúc tôi buồn nhất là năm 1969 được tin mẹ tôi mất mà không về được. Sau năm 1975 lại có nỗi buồn khác: bạn bè ly tán, tình người bạc thếch như vôi. Tôi quan niệm bây giờ chỉ sống với những điều tốt đẹp nên không buồn nữa. Bài thơ ưng ý nhất à, xin anh cho khất lại câu trả lời vì để hỏi ý kiến “người ấy” đã. Còn với tôi bài nào cũng ưng ý cả vì mang nặng đẻ đau mà.
* CTC: Sau “Tự bạch 1” “ Muời hai năm làm quan / Lòng sao luôn bức bối (…)/ Mười tám năm làm dân /Mới biết mình có tội” và câu này của anh mới là thấm “Mười tám năm làm thinh” Ba thứ “làm” rạch ròi, anh cũng minh bạch đấy nhỉ? Liệu sẽ có “tự bạch 2,3”? Tôi thấy có vị “sung khế”, nó đậm đến thế sao?
* NMT: Tự bạch à, là sám hối thôi anh ạ. Cũng chả sung khế gì đâu, đời người biết bao lầm lỗi, tổng kết lại bằng cách này hay cách khác thôi. Nhân đây tôi kể anh nghe câu chuyên xẩy ra sau năm 1975. Số là khoảng tháng 6 năm 1975 tôi từ Bến Tre về Sài Gòn tìm nhà văn Thế Nguyên xin đăng ký vào danh sách văn nghệ sĩ cũ,trụ sở ở đường Nguyễn Du, mà anh đang phụ trách. Anh Thế Nguyên với tôi là chỗ thân tình, có một thời gian dài tôi làm việc với anh ở tạp chí Trình Bầy và nhật báo Làm Dân do anh chủ trương. Ngày tôi đi bưng còn được anh đãi tiệc đưa tiễn. Gặp lại nhau, anh mừng lắm, xếp sổ sách và đưa tôi đi nhậu, tuyệt nhiên anh không đá động gì về chuyên đăng ký. Khi tiễn tôi về, anh nói với tôi một câu đại để là “Cậu lỡ rồi thôi về quê ráng phấn đấu làm một chân ấp trưởng, kiếm một chút đất nuôi heo nuôi gà cho nhiều để anh em có chỗ về nhậu. Viết lách à, phải 30 năm nữa không biết viết được gì không, đừng ảo tưởng, chỗ thân tình mình có lời khuyên cậu như vậy”.Sau này nghiệm lại mới thấy Thế Nguyên quả là nhà… tiên tri.
* CTC: “Uống cà phê trước dinh Độc Lập” có ngon hơn cà phê vỉa hè? SG có đặc thù quán cóc vỉa hè và cũng như NMT, CTC làm thơ từ những vỉa hè ấy đấy!
* NMT: Cà phê vỉa hè ngon hơn là cái chắc, anh quên tôi từng là chủ quán cà phê vỉa hè à. Uống cà phê ở dinh Độc Lập để có một phút tưởng tượng làm vua, uống cà phê ở vỉa hè là để có chỗ cảm hứng làm thơ, cả hai đều làm… vua cả. Đâu chỉ làm thơ mà còn yêu nữa đấy chứ. Vỉa hè muôn năm!
*CTC: Thế là anh làm tới… 3 vua lận! Cám ơn và chúc anh có thêm 38 năm nữa cho tròn 100.
Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008
HUẾ...
22g về nhà anh Viêm Tịnh gọi cho VVL đòi nước…ớt.Bận một ngày về quê thăm,
Trưa 17 lên lại Huế ,16g30 thăm blog và từ giờ đến tối không biết làm gì .Mượn bài thơ của anh Viêm Tịnh để nhớ …thiên hạ
DẤU THÁNH
em xa như trăng lưỡi liềm ẩn khuất dưới lớp mây giữa tình yêu anh, những ràng buộc cuộc đời không đường mòn vẫy vùng đào thoát, không một kẽ hở để được thở một chút hương nhụy ngọt ngào hạnh phúc. lặng ngắt dấu ánh mắt nhìn lẻ loi để thấy vòng đời trôi mãi trong trường hư ảo.
những giọt lệ cháy bỏng nhớ nhung, mỗi ngày trái tim đau nhói lằn roi nghiệt ngã. phù sa sông lũ ngập chìm ký ức lời phán xét. ươm mầm tương lai là hủy diệt hiện tại. đớn đau nầy trở thành lời cứu chuộc. trong vòng thành cổ viên gạch phai màu rêu úa thời gian.
vẫn mỗi phút giây vọng âm chờ đợi, cho tình yêu nồng nàn tơ tưởng, chớp mắt đã ngày qua. Ngày của đời người tình cờ có mặt. mông lung những giấc ngủ chập chờn gọi tên sông biển. nét chữ ghi lại, chạm khắc thành nỗi cô đơn mât phương hướng.
tiềng cười em nổi lên trong góc ký ức hồng hào căn phòng nhỏ.sông hằng đêm nghe sông ru hời niềm đau dấu kín dưới dòng chảy âm thầm kỷ niệm phù hoa. Tình yêu không ngôn ngữ diễn đạt cho tròn lời yêu dấu. Góc phố xưa bên chiếc cầu nguyệt tận, nụ hôn giữa chốn đông người vẫn còn hương nụ.
em đã trở thành dấu thánh trong đời anh.
01.11.2008 ỏ Huế.
Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008
CHUYỆN ĐẦU TUẦN - SINH VIÊN RA TRƯỜNG KHÔNG NÓI ĐƯỢC TIẾNG ANH - TỔNG THỐNG BUSH BỊ NÉM GIÀY Ở IRAQ
"Trước hết, cần hết sức quan tâm đến động lực học tập của sinh viên. Ở những ngành đào tạo có triển vọng việc làm gắn liền với việc sử dụng ngoại ngữ sinh viên học tập rất tự giác, đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc và có kết quả rất khả quan. Ngược lại, ở các ngành học dẫn đến các loại công việc mà theo sinh viên ít có nhu cầu hoặc nhu cầu sử dụng ngoại ngữ không rõ ràng, việc sinh viên ít đầu tư vào chuyện học tập cũng là điều dễ hiểu. Đây là yếu tố quan trọng bậc nhất trong việc học ngoại ngữ mà nhà trường ít khi quan tâm hoặc nếu có cũng khó can thiệp được.
Về phần giảng viên, nhiều trường hợp có hạn chế về năng lực và nghiệp vụ dẫn đến những hệ quả xấu nhưng có một lý do khác, quan trọng hơn nhiều, cũng cần phải thành thật nhìn nhận: điều kiện giảng dạy không tốt (thời lượng dạy học quá ít, lớp quá đông, thiết bị nghèo nàn) và thù lao giảng dạy quá thấp khiến số đông giáo viên chưa thật sự toàn tâm toàn ý cho việc giảng dạy.
Rất nhiều trung tâm ngoại ngữ tư thục hiện nay có được kết quả đào tạo tốt và thu được lợi nhuận cao nhờ thu học phí (học thêm) cao của sinh viên và trả thù lao cao cho giảng viên đại học (được mời dạy ngoài giờ). Sinh viên có động lực tốt, có điều kiện tài chính và các giảng viên giỏi của các trường công lập đang dạy và học ngoại ngữ một cách có hiệu quả ở ngoài trường của mình.
Hiện nay rất cần có một chuẩn kiểm tra, đánh giá trình độ thống nhất, hiện đại với các cấp độ khác nhau cho các đối tượng sinh viên khác nhau để xây dựng lại chương trình đào tạo. Chuẩn này phải được xác định với ý nghĩa vừa có giá trị trên thị trường lao động vừa có giá trị giúp sinh viên tiếp tục học ở bậc cao hơn ở trong nước cũng như ngoài nước. Đây là việc làm hết sức cấp thiết và là điều kiện tiên quyết để có thể bàn tiếp về phương pháp và kỹ thuật giảng dạy.
Bên cạnh đó, cần phải có chính sách tạo điều kiện cho các trường đại học huy động được tối đa nguồn lực từ phía người học và của người dạy đang bị thất thoát ra thị trường đào tạo ngoại ngữ bên ngoài."
Nguồn : Tuổi Trẻ Online
*********************************
Phóng viên ném giày vào mặt Bush
Tổng thống Mỹ George Bush suýt bị giày đập trúng mặt sau khi một phóng viên Iraq ném về phía ông trong cuộc họp báo tại Baghdad.
Sự việc diễn ra khi Bush bắt tay với Thủ tướng Iraq Nouri al-Maliki tại cuộc họp báo trong chuyến thăm từ biệt của ông chủ Nhà Trắng hôm qua. Phóng viên của kênh truyền hình al-Baghdadiya Muntadar al-Zaidi đứng phắt dậy, hét lớn "Đây là nụ hôn vĩnh biệt của dân Iraq tới ông" và ném giày về phía Bush. Tổng thống Mỹ tránh được chiếc giày này.
Sau đó, Zaidi ném tiếp chiếc thứ hai: "Còn chiếc này dành cho các bà góa, trẻ mồ côi và những người đã chết ở Iraq". Chiếc này bị trượt mục tiêu. Ném giày được coi là hình thức sỉ nhục trong văn hóa Ảrập.
Fityan Mohammed, đại diện của kênh al-Baghdadiya, không hiểu tại sao Zaidi lại có hành vi như vậy. Trước đó, có nhiều báo cáo cho thấy phóng viên này từng bị chiến binh Iraq bắt cóc và đánh đập. "Tôi cố liên lạc với anh ấy nhưng không được", Mohammed nói. "Anh ấy đã tắt máy".
Trước đó, Bush và Thủ tướng al-Maliki đã ký hiệp ước về an ninh, trong đó kêu gọi quân đội Mỹ rút khỏi Iraq vào cuối năm 2011. Bush cũng mô tả cuộc chiến ông khởi xướng ở quốc gia này 6 năm trước là "khó khăn" song cần thiết đối với an toàn của người Mỹ, người Iraq và "hòa bình thế giới".
Chuyến thăm tới Baghdad lần này của Bush diễn ra chỉ 37 ngày trước khi ông trao quyền lãnh đạo cho tổng thống đắc cử Barack Obama. Obama từng thề sẽ chấm dứt chiến tranh ở Iraq. Ông được bầu một phần nhờ lập trường phản đối cuộc chiến này.
Hải Ninh (theo BBC, Telegraph)
Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008
THƠ TỪ HOÀI TẤN
trả lại nhau những lời hò hẹn nỗi mong chờ niềm thương nhớ
buồn vui ở một khúc quanh
như ly rượu đỏ khai vị của một buổi tiệc đời
đã uống cạn và mỗi người tự lo liệu phần của mình
ở một nơi sống khác
em và anh vừa vẽ lại cuộc chia tay
của mây trắng
tan đi vào không gian xanh
tan đi vào dòng nước xanh
tan đi vào cơn gió chiều nay thoảng qua trần gian
tan đi vào mênh mông
ví dụ có những ngày không để làm gì cả
chỉ có hình bóng em ra vào cùng trò chuyện
cùng hát và em dạo một khúc tây ban cầm
nói về một cuộc tình bất diệt
hãy chia tay để còn có nhau
hãy đừng giữ bất kỳ những gì của nhau
để còn có tất cả
như cuộc chia tay giữa chúng ta
như không bao giờ xảy ra
đó là cuộc tạm biệt của những màu sắc
vẻ huê dạng của cuộc sống
đó là cuộc tạm biệt của sự bình thường
của hai người khác giống
hãy chia tay để còn có nhau
những vì sao trên trời chưa hề bất tử
và những màu sắc chưa bao giờ có trong cuộc đời này
như mối tình đôi ta chưa bao giờ hiện hữu
Một thời bất tuyệt
gởi lời từ biệt trên những ngọn cỏ xanh
gởi lời từ biệt một mùa trăng
em và anh
phải có lúc kết thúc
như mỗi một cuộc đời
phải có lúc chấm dứt
bấy nhiêu năm tình ta
cũng đủ làm khơi cả dòng mạch sống
bấy nhiêu năm lòng ta
cũng đủ làm êm cả nguồn cơn bão động
trong một ngày mai của tháng cuối năm
anh sẽ tìm em và nói rằng
em vừa biến mất
giọt sương kia là gì còn lại của đêm
lóng lánh ánh sáng của nghìn thu chợt tắt
là làn gió nhẹ nhàng phảng phất qua đời anh
là tiếng chim non ngày đầu xa tổ ấm
là khúc dạo đầu của một bản tình ca
là giọng hát của người ca sĩ mở màn đêm hội diễn
là bài đọc vần vở lòng cho trẻ mới vào lớp
là buổi làm đầu tiên của người nhận việc
là tất cả của sự khởi đầu
và đã kết thúc
từ biệt em những ngày tháng và năm
những khúc thơ tình như để còn nhắc lại
một thời có những cánh chim cô đơn bay tìm đến nhau
nói những lời nhỏ nhoi bên nhau nhưng vô cùng tuyệt diệu
một thời cũng có những giây và những phút
ta ngồi đếm được thời gian đang đi qua không để quên lãng
một thời bất tuyệt mùa yêu
Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008
NGÀY CUỐI TUẦN BẬN RỘN...
*******************************************
THƠ CAO THOẠI CHÂU
Gửi người thục nữ
Cây cũ bờ sông phơi áo rách
Hai chung trà song ẩm một mình ta
Thương cái bến bị đời neo cứng ngắc
Đêm vô hồn nghe gió hú bâng quơ
Thương con nước bị xô ra biển
Con nước bao giờ mà chẳng thanh tân
Mây vô cớ ngàn năm lận đận
Phủ xuống đời chiếc bóng phân vân
Và giai nhân người bao nhiêu nhan sắc
Mà đời đau như bị phân thân
Hương trên trời hương rơi xuống đất
Hoa trong vườn hoa bị chôn chân
Ta uất khí vung gươm làm kiếm khách
Chém dòng sông bên lở bên bồi
Nghe gió hú trên thanh kiếm cụt
Không thấy đầu chỉ thấy lệ mình rơi
Trang thục nữ bỗng đâu thành hiệp nữ
Ly rượu này làm bảo kiếm dâng em
Thân hàn sĩ lấy chi nuôi ngựa
Lục lạc trong chiều gõ tiếng leng keng
1993
Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008
TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 4
Trần Áng Sơn Tuổi Sữu,sinh ở Hải Phòng,hiện đang sinh sống tại Sài Gòn là tác giả của trên 30 đầu sách đã xuất bản.Ông có mặt trên văn đàn từ đầu thập niên 1960 thế kỷ trước .Sách của ông gồm nhiều thể loại:tiểu thuyết,truyện ngắn,bút ký,tiểu luận văn chương và thơ.Bút ký Những Trang Sách Khép Mở gồm 3 tập phác hoạ chân dung văn học của hầu hết tàc giả viết cùng thời với ông ở miền Nam là tác phẩm khá đồ sộ và được bạn đọc mến mộ.Hiện ông đang chuẩn bị xuất bản : Khúc Đồng Vọng Chiều Tà (gồm 4 Tập);Vĩnh Biệt Chiến Trường và Thơ tình Trần Áng Sơn.Chúng tôi xin giới thiêụ một số sáng tác của ông được trích trong tác phẩm Truyện ký Hải Phòng,Dòng Sông Tuổi Thơ vừa xuất bản và tập Thơ tình Trần Áng Sơn sắp xuất bản . Tuổi thơ của ông có một thời gian dài ở Huế nên tác phẩm của ông phảng phất một chút thơ mộng sương khói cũa sông Hương núi Ngự
Thơ Trần Áng Sơn
VIẾT TÊN EM
Cho Colette Adam
Dù nửa đêm bánh xe lăn về sáng
Dù đôi mắt thiếu ngủ
Dù đôi môi quên cười
Anh vẫn viết tên em
Anh vẫn đọc tên em
Anh vẫn gọi tên em
Anh vẫn nhớ tên em
Dù cuộc đời không bao giờ toàn vẹn
Dù cuộc đời cứ mãi đi hoang
Đôi bàn tay co quắp
Anh vẫn viết tên em
Lên vòm trời xanh thẳm
Anh vẫn đọc tên em
Trên đôi môi vẫn đắng
Trên đôi môi thiếu cười
Và đôi mất thiều nắng
Anh vẫn viết tên em
Dù số phận có xa bàn tay với
Có hâm hấp buồn rầu vừng trán tình đời
Dù có bị hắt hủi
Anh vẫn viết tên em
Ở bên dây kẻm gai
Ở trong dây kẻm gai
Ở giữa lằn biên giới
Dù tình đời cho thuê như lữ quán
Dù loài người cắt xén tình người
Dù anh không bao giờ cúi mình bên thánh giá
-xưng tội
Anh vẫn viết tên em
Ở đâu ngoài Việt Nam
Hay ở ngay Việt Nam
Ở ngay trong thành phố
Ở giữa đường tự do
Hay ở dưới đường hầm
Anh vẫn gọi tên em
Làm nhịp cho hơi thở
Làm nhịp cho trái tim
Dù ở đâu,chỗ nào là vũ trụ
Anh vẫn tìm hy vọng ở loài người
Dù ở mãi nền trời xa thẳm
Hay một chiều rơi ngoài biển đen
Anh vẫn viết tên em
Bằng trái tim nhỏ bé
Anh vẫn viết tên em
Bằng tình yêu không phai
Anh vẫn đọc tên em
Giữa một mùa hôn phối
Anh sẽ gọi tên em
Như gọi tình yêu dậy
Anh nhớ mãi tên em
Trong cuộc đời sầu tủi
Chữ Colette Adam
Anh đã viết tên em
Anh vẫn viết tê em
1962
THẾ GIỚI MỚI
Khi yêu nhau ta có cả bầu trời
Cả thiên hà quỹ đạo để rong chơi
Khi yêu nhau không có ngày có tháng
Chỉ có đại dương hạnh phúc nghỉ ngơi
Khi yêu nhau không có đêm và ngày
Chỉ có địa cầu cằn cỗi vẫn xoay
Chỉ có địa cầu vì ta ở đó
Vì ta làm cho trái đất ngất ngây
Khi yêu nhau ta không còn thế giới
Chỉ có bầu trời mà ta tạo ra
Cả một địa cầu vì ta đổi mới
Loài người đầu tiên là hai chúng ta
5.1982
Nhưng ngày đắng cay đi tìm kỷ niệm
Những ngày rũ tóc để chờ mưa bay
Những ngày yêu ai chẳng cần giấu diếm
Những ngày thành thật như một cơn say
Bây giờ tình yêu như một cơn mê
Bây giờ hơn thua như một trò hề
Bây giờ nghênh ngang như loài dã thú
Bây giờ vùng vẫy như một cơn gió
Bây giờ không yêu vẫn làm thơ được
Không còn hiến dâng không còn từ khước
Những ngày xao động tiếng bọn ve chai
Những ngày chếch choáng như vừa mới say
Có khi cô đơn chối từ tiềm thức
Bao nhiêu nồng nàn bao nhiêu thúc giục
Làm ta bàng hoàng đi giữa ngày mưa
Làm ta bàng hoàng trong cuộc tiễn đưa
Khí phách trong đời làm đau vai áo
Ngôn ngữ đơn sơ biến thành gió bão
Ồ sao hôm nay ta lại thèm say
Thèm làm chim trời để sải cánh bay
Đến vùng bao la để tìm hơi ấm
Và để chôn đi cuộc tình ngượng ngập
Để nắng muôn trùng không dối gạt ta
Để tình yêu còn vị ngọt của hoa
Bây giờ xây lưng đối đáp với đời
Bây giờ đáng khóc lại ngạo nghễ cười
Bây giờ yêu đương như là hình phạt
Những cuộc hẹn hò làm ta chán ngắt
Bây giờ yêu thương đã là có tội
Bây giờ nói thật cũng là nói dối
Không có thì giờ để yêu nữa đâu
Nhưng có thì giờ để lừa dối nhau
Bây giờ tư duy ở một tầng thấp
Bây giờ mưa phùn cũng có cơn lốc
Bây giờ rủi ro như một cái hôn
Hôm nảo hôm nào làm ta buồn nôn
Bây giờ quẳng hết để đi lên đồi
Để nghe thiên nhiên an ủi bầu trời
Để nghe lòng mình phai đi kỷ niệm
Xoá đi dấu chân suốt đời tìm kiếm
Bây giờ quắt quay như một cơn ghiền
Bây giờ tàn bạo như một gã điên
Bây giờ ngọt ngào như một viên đạn
Đã bắn vào ta một cách thản nhiên
Bây giờ lên cao lại sợ trời cao
Bây giờ xuống biển lại sợ biển sâu
Bây giờ yêu ai lại là phụ bạc
Thôi,giả từ,cơn dịu hiền độc ác
6.1982
180o HUẾ
Tặng Hải Trung
Khi tôi về lỡ một nhịp mái đẩy
Lỡ một nhịp cầu,lỡ một dong sông
Về đến Truồi
Nhớ em và đêm trăng lạc lối
Đâu tìm thấy nửa si mê,nửa kia đắm đuối
Nủa dại khờ,nửa bối rối - mắt em
Vẫn con đường nửa lạ nửa quen
Vẫn thành quách
Đèn nửa sáng nửa tối
Nhìn lại vóc xưa rong rêu cát bụi
Em ơi và Huế ơi!
ĐÊM VŨ DI
Em pha trà bằng ánh mắt
Tay pha những thanh âm
Sương gió Hương Giang hoà anh thành cơn khát
Cho anh được uống ánh mắt em
Từng giọt ...
Từng giọt...
Đêm Vũ Di quánh màu hổ phách
Những chiếc đèn lồng ngủ giấc đêm hoang
Huế 6.2007
GIÁO KHOA THƯ MÙA ĐÔNG
Những năm học ở trường làng,vào mùa đông,đường đến trường rất khổ,khổ nhất vẫn là những đứa học trò nghèo như tôi.Nhà tôi ở bán đảo Hạ Lý,chung quanh toàn là sông nước,để đến trường,tôi phải đi dọc theo bờ sông,con sông thân yêu gắn liền với thời niên thiếu của tôi.Phải vượt qua một chiếc cầu tuyệt đẹp,Cầu Xi Măng.Chiếc cầu này có bốn đường lên hình thang xoắn ốc,ở giữa cầu là một nhịp vận hành bằng dây cáp có thể nâng lên,hạ xuống bằng cơ giới.Có những buổi chiều xách cần câu tôi say mê ngắm nhìn chiếc cầu in hình trên nền trời hoàng hôn.Nó đẹp quá,chính bởi chiếc cầu quá đẹp,tôi đã đem theo hình ảnh nó đi lang thang từ Bắc vào Nam.Mặc dù ở Huế có cầu Tràng Tiền nổi tiếng đẹp và thơ nhưng,với tôi,không chiếc cầu nào đẹp bằng chiếc cầu nối đường cho tôi đi học.Chỉ cách một con sông,bên này là thành phố,bên kia là thôn quê,trường của tôi ở giữa cánh đồng,dân cư thưa thớt,ruộng trống cây hoang ngút tầm.Qua khỏi Cầu Xi Măng,có một sân đá bóng người ta gọi là sân Xi Măng.Một sân đá bóng thuộc hạng sang thuở bấy giờ,chẳng hiểu nghĩ gì người ta lại xây một sân đá bóng đẹp như thế để một năm chẳng tổ chức nổi một trận đá bóng.Nó biến thành sân chơi tổng hợp của lũ học trò chúng tôi.Sát bên sân đá bóng là một cái hồ về mùa đông bốc hơi như sương mù toả khắp mặt hồ,nước trong hồ một nửa quanh năm ấm,nửa còn lại mát rượi.Đây chính là hồ bơi của chúng tôi.Ngay cả trong mùa đông,sau một trận bóng giữa lớp này và lớp kia,lũ chúng tôi ùa nhau nhảy xuống hồ,vừa bơi vừa la hét như một bầy vịt.Từ hồ nước nóng đến trường đều đi trên bờ ruộng.Mùa đông ở đất Bắc có mưa phùn,bờ ruộng trơn trượt,lũ học trò thi nhau "bắt ếch" ,có đứa vào lớp với đít quần bệt bùn,vậy mà chẳng đứa nào sợ,cứ đến"con đường đau khổ" là vừa đi vừa xô đẩy nhau,đứa nào ngã lăn trên bùn là niềm vui của những đứa chưa ngã.Có lẽ vì thế mà mà người ta gọi học trò là "nhất quỷ nhì ma" ngẫm bản thân tôi thấy chẳng...oan.Phía bên trái đường vào trường có một cái đồn,bọn lính trong đồn có lẽ không chịu được sự phá phách của lũ học trò,họ bày ra một trò chơi láu lỉnh,một học trò chân cẳng ngứa ngáy như tôi không thể từ chối.Ngay trước cửa đồn họ đặt một quả bóng bằng da ở một vị trí " ngon"không chịu được.Quanh năm đá bóng bằng giẻ rách quấn tròn,được "sút"một quả bóng da con gì sướng hơn.Vừa nhìn thấy quả bóng,chẳng cần suy nghĩ tôi lấy đà hết sức bình sinh sút.Sau cú sút tôi thét lên một tiếng,ngã lăn quằn quại trước cửa đồn.Mấy tên lính chạy ra nhìn tôi cười lăn,đến khi thấy tôi nằm im trên mặt đất,chúng hoảng hồn đem tôi vào đồn chăm sóc.Chân tôi sưng phù,may không gãy xương.Thì ra quả bóng được nhồi đầy cát,rất nặng,không có sự đàn hồi,cú sút của tôi càng làm trọng lượng quả bóng tăng lên,từ đó trước cửa đồn không có quả bóng nào nữa,còn tôi,chừa không dám sút bất cứ quả bóng nào bên ngoài sân cỏ.Nghèo chẳng có gì để khoe,tôi thì ngược lại,luôn nói về cái nghèo của mình,nhất là cái nghèo ấy đã trở thành ký ức,nó biến thành cái đẹp,cái đáng nhớ,cái nằm ở phần sâu thẳm của tâm hồn.Suốt những năm ở Tiểu học,tôi đến trường dưới mức thiếu thốn,viết mãi một cái quản bút đã tróc sơn,cái thước kẻ đã mờ con số,chiếc ngòi bút đã mài đi mài lại ở thềm xi măng để viết cho sắc nét chữ.Làm thủ công bằng những tờ giấy thủ công nhàu nát,tô màu bằng hộp bút chì màu thiếu màu cơ bản,ngắn củn cỡn.Không có cặp da tôi lấy giấy bao xi măng gấp thành cặp sách cũng có đủ hai ngăn,khi gặp mưa cả cặp,sách và người đều ướt như nhau.Tôi không được may mắn như những đứa trẻ khác,mùa nào thức nấy,quanh năm tôi mặc duy nhất một bộ quần áo chẳng thể gọi là trang phục.Mùa hè cũng như mùa đông,áo sơ mi tay dài hoặc ngắn,quần ngắn.Trên đầu không mũ(điều này do tôi không thích đội mũ),dưới chân không giày,thỉnh thoảng mẹ mua cho một đôi dép cao su trắng hiệu ngựa bay,chỉ đi được một tháng là vứt đi bởi khi đi tôi hay chạy,lúc chạy lại nhảy nhót,chỉ chân đất mới chịu nổi tôi,vào mùa hè,đi học trên những con đường nhựa nóng bỏng,tôi phải đổi chân nhảy lò cò đến trường.Vậy mà cả lớp thầy chỉ thương có một mình tôi.Ngôi trường tôi học cũng là một đề tài,được thành lập bởi hai nhà tu xuất đạo Thiên Chúa:tu sĩ Minh và tu sĩ Luân,ngôi trường mang tên Minh Nghĩa.Thầy Luân đã hoàn tục,có gia đình,thầy Minh một tay cầm Quốc Văn Giáo Khoa Thư,một tay mở Thánh Kinh,thầy thương tôi có lẽ tôi là đứa học trò nghèo nhất,dưới cặp mắt của thầy phải chăng tôi là hình ảnh của một số phận đoạ đày?Hoặc một con chiên bất hạnh?Tôi không biết.Thầy Minh thường hay quên,mùa đông để xua đi cái rét,tôi vưa chạy vừa nhảy đến trường,trong lớp học, ngồi sát người bạn học tìm hơi ấm. Đang giảng bài,chợt thầy Minh quên điều gì,thầy bảo tôi chạy về nhà,tìm trong đống sách ở đầu giường một cuốn La Rousse,một cuốn mẫu thủ công hay một tài liệu gì đó.Từ nhà thầy đến trường gần một cây số giữa đồng không mong quạnh,gió đông thổi ào ào,mưa đông rơi lất phất,trên người không áo ấm,phong phanh một chiếc áo bốn mùa,quần ngắn,chân đất,tôi cắn răng để khỏi nghe tiếng hai hàm răng cắn vào nhau nghe lập cập,nhưng cái rét đến ù tai không có cách nào quên được nó,nó là một phần đời niên thiếu của tôi,tôi và nó phải chịu đựng lẫn nhau.Trong các môn học,tôi khá nhất về toán,vẽ thủ công nhưng môn tôi yêu thích nhất là những bài học thuộc lòng trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư.Một trong những bài tôi thuộc đén bây giờ là bài Mưa Phùn,có lẽ cô bé tả trong bài thơ có con đường đi học giống như tôi,mặc dù cô sướng hơn tôi nhiều.Con gái không nên khổ,để con trai khổ hết cho:
Hôm nay trời lai mưa phùn
Đường em đi học lầy bùn khổ chưa
Trên đầu không nón che mưa
Có đôi guốc vẹt lại vừa đứt quai
Tay em che vạt áo dài
Một tay xách guốc xốc hai ống quần
Bùn sâu đến mắt cá chân
Sách em ấp ngực mấy lần chực rơi
Xa xa trống đã điểm rồi
Em còn mò mẫm ngoài trời gội mưa.
Đây là bài học thuộc lòng tôi thích nhất,tôi tắm gội trong không gian mưa phùn,vui buồn trong mưa phùn,lớn lên với mưa phùn,nên người cũng có công đóng góp của mưa phùn.Tôi yêu bài học thuôc lòng ấy cũng còn bởi lẽ những gì cô bé trong bài học trải qua tôi cũng đã trải qua,trong điều kiện khắt khe hơn.Điều gì sẽ xảy ra với tôi nếu không có Quốc Văn Giáo Khoa Thư?Chắc tôi sẽ khác bây giờ lắm,dẫu tôi vẫn sống,vẫn làm việc.Tôi biết ơn những năm tháng dưới mái trường làng,bóng mát của ngôi trường luôn phủ xuống đời tôi,về những mùa đông đã trải qua trong đời.Cái đói rét,thiếu thốn không có gì ghê gớm,hơn năm mươi năm qua tôi vẫn chịu đựng được,cũng bởi,trong tim tôi,luôn có một cuốn Quốc Văn Giáo Khoa Thư,luôn có những mùa đông cũ của những năm bốn mươi,giá rét biến thành lửa hồng sưởi ấm cho tôi,bây giờ và mãi mãi.
Sai Gòn,đêm mưa cuối năm 2002
Trích Hải Phòng,Dòng Sông Tuổi Thơ,Nhà xuất bản Văn Nghệ,2007
Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008
THƠ PHẠM HỮU QUANG
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với... giặt đồ
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa trắng cả lòng
Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình
Giang hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chửa chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một góc si
Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu
Giang hồ ta chẳng hay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường
Giang hồ ba bữa buồn một bữa
Thấy núi thành sông biển hóa rừng
Chân sẵn dép giày trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung...
Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
5.1991